Bạn lại cứ nằm xuống, thiêm thiếp triền miên giấc ngủ mà bạn gọi là cuộc sống của bạn đi.Nhưng xin bạn nhớ, ngay từ lúc đầu, là 90 phút để dành cho sự học, ba phần trong mỗi tuần như vậy, phải là những phút quan trọng nhất, trong số 1080 phút của tuần lễ.Lẽ ấy có vẻ đương nhiên.Thành một nhà chuyên môn cũng thú lắm chứ!Nó đã là lòng bạn rung động và sẽ làm lòng bạn rung động.Nghệ thuật là cao quý, nhưng không phải là cao quý nhất.Nguyên nhân mối nguy đó là tại ta ráng làm nhiều quá, và chỉ có một cách tránh nó là lập lại chương trình, làm bơn bớt đi những cái nghề, càng học, càng ham, và có những kẻ thích hăm hở gắng sức tới nỗi luôn luôn như không kịp thở.Vậy mà người ta cứ bảo thời giờ là tiền bạc chứ.Và bạn sẽ bỏ được thói quen cứ 11 giờ 15 là tự nhủ: "Tới lúc sửa soạn đi ngủ rồi".Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn.
