Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ.Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra.Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó.Nó muốn khám phá tôi.Dù lúc này mắt không có nước.Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện.Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con.Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ.Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này.Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy.