Cho nên cha kéo, con đẩy.Rút cục là ông không nặn được của tôi đồng nào hết, vì tôi bỏ ra đi, tởm cho cái lòng tham của ông.Ông không nói: "Tôi không muốn rằng hình của chúng nó được in trên báo".Này con, chính lúc đó cuốn sách ở tay cha rớt xuống và một nỗi sợ ghê gớm xâm chiếm cha.Tôi biết một diễn giả được mọi nơi mời đến diễn thuyết.Trong lịch sử giông tố của kỹ nghệ Mỹ, suốt mấy trăm năm chưa hề thấy lần nào như vậy.Và mong người khác biết đến những ý tưởng, nhu cầu, ước vọng của ta.Tối nay cha hối hận lắm, lại ngồi nép bên giường con.Ông suy nghĩ vài ngày nữa, tới cuối tháng đi.Những kẻ đó sướng hơn chúng ta nhiều lắm.