Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta.Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công.bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế.Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi.Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp.Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ.Tôi viết theo ông ta.Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng.
