Nhưng trước khi bắt đầu bạn cho phép tôi dặn nhỏ mấy lời này:Không yêu văn chương không phải là một tội, cũng không phải là dấu hiệu của sự ngu dốt.Viết cuốn sách này, tôi muốn chỉ bạn các dùng đầy đủ thì giờ để đạt tới mục đích lớn là sống, sống một cách khác cây cỏ.Nó có thể phản bạn và làm bạn lạc lối đấy.Bạn lên xe với tờ báo và bình tĩnh, ung dung để hết trí não vào tờ báo.Sao? Bạn bảo dùng hết năng lực vào 16 giờ đó thì 8 giờ còn lại sẽ mất giá trị ư? Không.Có thể nói rằng cảm giác luôn luôn ngóng trông, mong mỏi đó, hễ sống thì phải có, không thể tách nó ra khỏi đời sống được.Nhưng đã có người đạt được, nhờ nhận chân rằng không phải tìm cái vui cho thân thể hoặc tâm hồn mà phải luyện trí và bắt hành động phải hợp với nguyên tắc thì mới có hạnh phúc.Nhưng tôi nhấn mạnh rằng văn chương không bao gồm hết khu vực hiểu biết của loài người.Có thời giờ thì bạn có thể kiếm ra được tiền bạc - thường là như vậy.