Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào.Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ.Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai.Nhưng muốn làm một tấm gương thì có.Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen.Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng.Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi.Mà phần lớn vì bạn mất tự do.Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn.
