Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình.Mà đời người thì có mấy đâu.Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này.Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh.Mẹ tôi đi về phía bên kia.Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết.Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi.Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến.Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ.Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ.