Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ.Tôi kém nhất khoản này.Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển.Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi.Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất.Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi.Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ.Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc.Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu.