Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại.Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm.Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm.Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước.Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường.Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.(Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).
