Tôi không bảo bạn ngày nào trong đời, bạn cũng phải tận dụng trí não trong ba giờ đó đâu.Nếu bạn tưởng rằng cứ lấy giấy bút lập một thời dụng biểu tài tình là đạt được lý tưởng, thì thà bỏ phất hy vọng đó đi còn hơn.Bạn phải phải phân biệt văn chương và sách nghiên cứu về những đầu đề không phải là văn chương.vạn sự đều tuỳ thuộc vấn đề đó cả.Câu châm ngôn đó chưa đúng hẳn.Sau khi đã suốt ngày gắng sức lo cơm, áo, tự nhiên óc ta muốn suy nghĩ.Không có gì so sánh với nó được.(Tôi biết sẽ có độc giả bất bình, trách tôi nói xấu công chức thành phố, nhưng tôi không thay đổi ý kiến vì tôi đã biết rõ thành Luân Đôn).- Sao? Ông bảo tôi luyện trí óc ngoài đường đông nghẹt người ta ư?Câu ấy tầm thường quá đến nỗi khi viết ra, thực tình tôi cảm thấy mắc cỡ.
