Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình.Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi.Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế.Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm.Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả.Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài.Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm.Chào chị, em cảm ơn, đi ra.
