Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực…Không cất đấy, làm gì được nhau.Ôi, cuộc đời của bác tôi.Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được.Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày.Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh.Điều khiển trẻ em bằng các trò chơi, công cụ hiện đại.Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung.Tôi muốn đâm vào đâu đó.Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết.