Đã 13 năm rồi, không còn ai gọi tôi là "thằng mồ côi thò lò mũi xanh nữa".Có nhiều người tại ngũ, ở xa đại chiến trường mà tinh thần cũng hoảng loạn.Nhưng phần đông chúng ta không làm vậy.Mới đầu chúng mọc rất mau.Hết lo thì thôi tôi cũng hết mệt, ăn được và lên cân.Tôi cũng đã đọc hay nghe những câu tương tự như vậy, nhưng vì bây giờ nằm liệt trên giường nên những câu đó, đáng lẽ chỉ thoảng qua, lại thấm thía và ăn sâu và óc tôi.Hễ buồn ngủ thì tự nhiên phải ngủ, có nghị lực mạnh tới đâu cũng không chống lại được.Bởi vậy tôi chẳng hề cản.Một người đàn bà còn trẻ, tóc bù xù, mặt lem luốc, cặp mắt láo liêng, miệng cười toe toét, vừa đi vừa vòng hai tay ra phía trước, xoay đi xoay lại như người lái xe hơi, thỉnh thoảng ngừng chân, tay như cầm vật gì nhỏ, đưa lên đưa xuống.Có thể như thế kia, có thể như thế nọ.
