Cái ghế đá này cũng buồn lây.Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình.Chúng là những kiệt tác.Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau.Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy.5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man…Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm.Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật.Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm.