Ăn xong bạn nghiêm trang hút thuốc, thăm bạn bè; đi đi lại lại; đánh vài ván bài; giở vài trang sách; bạn nhận thấy tuổi già nó bò tới; bạn đi dạo mát; vuốt ve cây đờn.Thế này thì khó chịu thật.Vậy đợi tới tuần sau hoặc ngày mai là việc không lợi gì cả.Người ta phải thăm bạn bè.Sự thật là không có con đường nào dễ dàng cả.Có thể nói rằng cảm giác luôn luôn ngóng trông, mong mỏi đó, hễ sống thì phải có, không thể tách nó ra khỏi đời sống được.Tôi tưởng tượng rằng phần đông những người có óc tò mò tìm hiểu đều hướng đến văn chương.Bạn săn sóc thân thể, trong và ngoài; bạn dùng cả một đội quân, từ anh bán sữa đến chú đồ tể để bao tử bạn khoan khoái.Và có thể thoả mãn lòng khao khát hiểu biết của ta mà không cần đến văn chương.Điều thứ nhất là phải vạch mục đích để định hướng nỗ lực của bạn.