Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí.Sáng nay em đi làm không rõ cháu có học không.Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn.Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn.Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó.Nhưng cho bạn nghỉ tí đã.Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi.Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch.Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc.Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau.
