Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó.Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế.Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy.Cháu vẫn không chịu dậy ạ.Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào.Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ.Chẳng ai thua thiệt cả.Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì.Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả.
