Tôi đã được nghe kể một câu chuyện thú vị ở Washington về tổng thống Calvin Coolidge.Thích nhất là được nắm tay cha tung tăng xuống đại lộ Howard, rồi đến công viên Saratoga.Lời chia buồn quá thống thiết càng làm cho gia quyến đau đớn hơn mà thôi.Vì sao tôi biết? Vì nó cũng vừa mới giúp ích cho tôi.Chỉ làm những gì bạn thấy thật sự thoải mái.Ví dụ, bất cứ công ty nào cũng thích được hỏi về tầm quan trọng trong những chiến lược của họ.Và đó cũng là nguyên tắc vàng sau cùng mà tôi muốn nói: Hãy cởi mở (một cách chân thành) với người mà bạn đang trò chuyện, để họ cũng cởi mở với bạn nữa chứ!Bạn thấy đấy, không việc gì phải xấu hổ, thẹn thùng hay e ngại cả! Chúng ta nên chia sẻ tâm sự của mình, thắng thắn và bộc trực, không quanh co, không giả tạo.Mọi việc đã thành công tốt đẹp.Vậy thì tại sao tôi không được hỏi tổng thống những câu như thế? Những gì mà khán giả của tôi thắc mắc: Tôi sẽ hỏi.
