Các bạn nhận thấy rằng ông Chalif khi bắt đầu câu chuyện không hề nói tới thướng đạo sinh, tới cuộc du lịch hoặc tới mục đích của ông.Ông sợ hãi, muốn rút đơn ứng cử ra.Bạn hãy xét mình coi đã bồi bổ được khuyết điểm nào và trong những dịp nào.Bà ta la lên giọng đắc thắng: "Giá đó sao".Ta sẽ bịp chúng dễ như chơi".Rồi trong khi nói chuyện với người đó, ông tìm cách nói tên người đó vài ba lần và ráng ghi trong trí nhớ hình dáng, vẻ mặt người đó để khi thấy người thì liên tưởng ngay tới tên được.Tại sao y quý ông như vậy? Tại ông theo lễ phép châu u, với một giọng trịnh trọng gọi người đó bằng: "Ông Copper", chớ không kêu xách mé theo kiểu Mỹ.Cho nên chúng tôi quay lại cùng xin ông Grammond phân giải xem ai phải ai trái.Quy tắc đó là: Làm sao cho người khác thấy vui sướng mà làm công việc bạn cậy họ.Khí giới đó chắc chắn có hiệu quả hơn hết cũng như nọc rắn hổ vậy, không ai thoát khỏi chết.
