- Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo.- Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ.Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.Giọng trầm thường xuất hiện.Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí.Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi.Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai.Nhưng thế tại sao ta không sướng?Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực.Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc.
