Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó.Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá.Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi.Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc.Bạn lại muốn lưu lại.Nhưng mà tôi ươm mầm.Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên.Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành.Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang.