Jean Le Presbytre trong cuốn Toi quy deviens homme có dẫn lời nầy của Anatole France: Hồi tôi còn con nít, tôi thông minh.Đứa bé trai có lần ăn khế ngọt hễ sau thấy khế là đòi ăn, tưởng khế nào cũng ngọt.Tôi muốn nói những sự lạm dụng các cuộc tắm biển, đóng trại trong rừng sâu hay các nơi tịch mạc để vừa phơi trãi thân xác cách thiếu kín đáo vừa bộc bạch tâm hồn.Nhà giáo cần chỉ thẳng cho họ biết tương lai 9/10 là kết quả của hiện tại.Bạn trai, mẹ thường không dám cho đi chợ mua đồ ăn gia đình là tại nhữngtính trên,tính làm cho họ ít cò kè bớt một thêm hai,tính trả một đồng rưỡi, một đồng tám khi người ta thách hai đồng.Tại tài lôi cuốn? Tiền lòa con mắt? Cũng có.Đào hoen quên má, liễu tan tác mày Nếu không gặp cảnh: Cúi đầu nép xuống sân mai một chiều trước mặt thuyền cũ của người yêu thì khi biết được vàng đá cũng phải khổ tâm thấy người vào chung gối loan phòng còn mình tựa bóng đ èn chong canh dài.Tại người hay tại tình? Có lẽ tại cả hai, mà tại người nhiều hơn.Còn em trai coi bộ lôi thôi, thay đồ ra ngồi võng, nói qua loa trả lời vừa đủ khi chị dâu hay anh rễ hỏi.Những xao xuyến tâm hồn vì lo ăn chơi, lo làm dáng, lo khiêu gợi, tán tỉnh, nô lệ mỹ nhân còn là có đầu óc mất khả năng phán đoán, sắc sảo, cảm hiểu xâu xa.