Bỗng chị bị tuột mất dép.Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ.Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.Cái này không rõ lắm.Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu.Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được.Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm.Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được.Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai.Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra.