Ông là người đầu tiên và độc nhất tỏ lòng thương hại cái kẻ ở trong bếp nóng như thiêu.Đừng ưu phiền nữa mà kiếm việc gì làm cho khuây khoả đi".Chắc chắn ông đã đem cái thời gian khổ hạnh trong đời ông để đổi lấy cái mà ông ta gọi là "thành công trong sự làm ăn" đó.Bà Elizabeth Connley đã khổ sở mới tìm được chân lý ấy.Mồ hôi toát ra lạnh và nhờn.Tôi bây giờ còn vẳng nghe giọng người ca trong khi làm việc:Tuy nhiên ông cho rằng: "Ta không thể trách một người đã làm hay không làm việc này, việc kia.Nếu hết thảy những người làm ăn học được bài ấy thì con số người chết vì bệnh huyết áp đang quá tăng, chỉ hôm trước hôm sau sẽ giảm liền.Lẽ cố nhiên, tới nay, sáng nào tôi cũng vẫn kiểm điểm lại những cái mà tôi có và tôi sẽ chẳng bao giờ bỏ thói quen đó.Võ trang! Chiến đấu! Chỉ hai chữ ấy là đủ rồi.