Nhưng dù sao đi nữa thì tình huống này cũng thật buồn cười.Sam kể cho khán giả nghe về một thời niên thiếu cơ cực, về người cha nghiêm khắc luôn muốn anh trở thành một thầy giáo.Còi báo động inh ỏi, xe cứu hỏa và đội cấp cứu…Có một người phụ nữ từ Toledo gọi điện đến và nói rằng: Trong đời tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ có dịp được nói chuyện với anh.Tất cả những điều thú vị đó diễn ra không chỉ nhờ những gì tôi nói, mà nhờ vào việc tôi biết lắng nghe.Thấm thía những kinh nghiệm, vốn sống của họ, ta sẽ thấy yêu quý chính cuộc sống của mình.Bạn hoàn toàn có thể điều khiển cuộc trò chuyện nếu có một kiến thức sâu sắc về đề tài đó.Bốn người đầu đều nói rất hay, nhất là vị giáo sĩ người Do Thái của Bob.Giọng nói quen thuộc của Boom-Boom vang lên: Apple Tree ở vòng đua thứ ba, trường đua Hialeah.Giả sử là khán giả của họ, bạn sẽ nghĩ gì?
