Hẳn là ở bình diện nào đó họ nhận ra rằng nỗi đau khổ ấy do tự tạo mà có.vậy làm sao ông có thể vâng phục cái không vâng phục cho được?Tôi vẫn ý thức trọn vẹn, nhưng không còn suy nghĩ nữa.hãy tập trung mọi chú ý của bạn vào cảm nhận, chứ không vào con người, sự kiện, hay hoàn cảnh dường như đã gây ra nỗi đau khổ ấy.Tôi không gọi sự kiện đó là tìm thấy Thượng đế, bởi vì bạn làm sao có thể tìm kiếm cái không hề bị mất đi, vốn là sự sống đích thực của bạn, cho được? Thuật ngữ Thượng đế có ý nghĩa hạn chế không chỉ do hàng ngàn năm ngộ nhận và lạm dụng, mà còn vị nó ám chỉ một thực thể khác hẳn bạn.Và tự ngã này càng mạnh mẽ, thì bạn càng cách xa bản tính đích thực của mình.Thường thì tương lai là bản sao của quá khứ.chỉ có ảo tưởng về thời gian mới tách biệt chúng.Ông thấy đó, kinh nghiệm đã lùi vào quá khứ.Ngay bên trong cái thế giới này cũng có những khác biệt lớn lao, nhiều “tiếu thế giới” khác biệt nhau, tùy thuộc vào các chủ thể nhận thức hay các chủ thể kiến tạo ra các thế giới tương ứng của họ.
