Thế mà rồi cũng ngủ được.Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố.Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo.Để đỡ tình cờ lặp lại.Dù lúc đó chả nghĩ gì.Trái tim tôi nó chả sai bao giờ.Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người.Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi.Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận.Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.
