Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị.Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ.Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình.Ăn xong lên giường nằm.Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh.Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.- Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông.Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê.