Xin lỗi nhé, buồn ơi.Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa.Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm.Và ta bị ức chế liên tục.Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình?Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương.Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó.Bác tôi bảo: Chào chú đi con.Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.