Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi.Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn.Lưu ý: Hắn không chắc là tôi.- Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi.Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau.Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn.Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống.Bạn cũng đang ganh đua với họ.So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi.Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ.