Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột.Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc.Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng.Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng.Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em.Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ.Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi.Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí.Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.