Chưa hết, thầy Cohen còn quyết định tổ chức ngay một Lễ tưởng niệm học sinh Gilbert Mermelstein.À! Anh không nên lấy tên là Larry Zeiger nữa.Thế nhưng ông đã làm một việc mà không phải ai cũng dám làm.Tình huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami.George trả lời: Mỗi ngày tôi hút 10 điếu xì-gà, uống hai ly rượu mỗi trưa và thêm hai ly nữa vào buổi tối.Dĩ nhiên không ai bắt bạn phải nhìn họ chằm chằm (Điều này khiến người ta rất khó chịu).Chẳng phải đã có câu châm ngôn: Run như nói chuyện với người lạ đó sao? Chúng ta đều là người trần mắt thịt cả.Phong cách này hẳn là đối lập với Edward và Percy nhưng vẫn giúp Williams gặt hái thành công như hai đồng nghiệp.Riêng đối với tôi thì thế là ổn, chỉ cần nói được đôi ba câu ngớ ngẩn đó thôi cũng giúp tôi bình tĩnh và tự tin trở lại.Dĩ nhiên thầy cũng để chúng tôi được tốt nghiệp ngay trong năm đó.