Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy.Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi.Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra.Mở tủ ra, thay quần áo.Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ.Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa…Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân.Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới.Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có.Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ.
