Bạn trở nên rất đơn giản, rất chân thật.Bạn không muốn cái bạn đã có, và bạn muốn cái bạn không có.Không có thứ gì chân thật chết đi cả, chỉ các danh xưng, hình tướng, và ảo tưởng mới mất đi.Ở con người ngày nay, ý thức hoàn toàn bị đồng hóa với sắc tướng ngụy trang của nó.Cơ thể nội tại có tính phi thời gian.tình yêu của bạn không nằm bên ngoài; nó nằm sâu thẳm bên trong bạn.nó là cái quầng chứa nhóm cácđau khổ ở bình diện xúc cảm, với hai phương thức hiện hữu: ngủ vùi và hoạt động.Tôi có cảm tưởng như thể đã cất bỏ đi một gánh nặng vậy.Khách hàng nói: “Bán cho tôi miếng thịt ngon nhất của anh”.Việc gì có thể vô nghĩa hơn, điên rồ hơn, so với việc tạo ra phản kháng nội tại đối với cái gì đó vốn đã sẵn hiện hữu? Việc làm gì có thể điên rồ hơn việc đối chọi với chính sự sống, vốn là hiện tiền và luôn luôn hiện tiền chứ? Hãy vâng phục cái đang là.