Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến.Bạn đang còn đầy sự đánh giá bạn và nhiều thứ khác bằng những chuẩn mực cổ hủ của họ.Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi.Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này.Dùng cứt thì không hay lắm.Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian.Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu.Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại.Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm.
