Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi.Dù lúc này mắt không có nước.Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó.Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết.Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu.À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé.Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác.Chia luôn thành hai phe ẩu đả.Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.Mọi người vẫn thấy bình thường.