Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần.Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa.Có lẽ vì tôi vừa ngáp.Tôi có làm gì ám muội đâu.Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay.Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc.Nhưng lí trí không cho phép.Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng.Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy.Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc.
