Đêm nay viết, ngại thay bút mới.Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó.Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn.Bởi cô ta làm giáo viên.Tôi cười khùng khục trong họng.Đôi lần, ông hoặc các bác gợi lại lời hứa đó trước việc bạn bảo lưu một năm.Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội.Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất.Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ.Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình.